Vé máy bay đặt từ tháng 5, lúc đó cũng nhắm nhắm khoảng giữa tháng 9 tới mùa lúa chín. Tây Bắc tôi đã đi vài lần và cũng có lần độc hành một mình một ngựa.
Xe máy tôi chuyển từ Sài Gòn ra Hà Nội theo đường xe lửa, sau đó bay ra sau. Vì là xe của mình thì quen xe hơn và trước khi đi đã kiểm tra bảo dưỡng nên an tâm hơn xe thuê khi quãng đường đi khá dài. Có lần tôi thuê xe ở HN ở 1 dịch vụ khá tốt nhưng vẫn bị trục trặc xe 2 lần trong hành trình.
Một vài hình ảnh trong chuyến đi:
Tấm đầu tiên ở Quản Bạ với Núi Đôi
Cận cảnh 1 chút
Một cô bé đang leo lên con dốc để về nhà
Ăn trưa ở 1 quán trong hẻm khá ngon, hình như là Lương Can, ở đầu đường có quán Tiến Nhị chạy thẳng vào trong rồi rẽ trái là tới quán.
Tiếp tục đi chứ không lưu lại Đồng Văn, một quãng ngắn là tới con đường đèo Mã Pì Lèng, đèo cuối cùng trong Tứ Đại đèo tôi đi. Theo tôi đây là con đèo tuyệt vời nhất, đã hơn nhiều so với Ô Quy Hồ, Khau Phạ, Pha Đin.
Những người Phụ nữ vác gạch đá lên núi để xây dựng nhà
Người phụ nữ này vác 2 cục gạch, cô bé nhỏ hơn mỗi lần vác có 1 cục
Bảng công trình đường đèo Mã Pì Lèng, nơi có dòng sông Nho Quế màu xanh ngọc phân chia giữa nước ta và láng giềng
Dòng sông Nho Quế
Một đoạn đường đèo
Trên đường vào bản Phùng
Đường lên bản Phùng đoạn đường đất hơi xấu nhưng cũng ráng leo lên, view đẹp tuyệt, nhưng mà lúa hơi xanh và chiều đã hết nắng.
Bản Phùng - Hoàng Su Phì
Một cô gái đang sàng lúa
Từ bản Phùng ra đường lộ khoảng hơn chục cây, tuột xuống tới đường cái trời đã tối mịt, Cốc Pài còn phòng nghỉ. Sáng sớm hôm sau lội ngược vào lại bản Phùng định chụp ruộng trong sương sớm nhưng đến nơi thì trời mưa, đường trơn trượt và trời thì mù mịt.
Tấm ảnh được chụp trước khi về lại Cốc Pài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét